VƯỢT QUA BÓNG TỐI
Rời quê hương Quan Hóa (Thanh Hóa) vào vùng đất mới thôn Dhung Knung, xã Cư Pui (Krông Bông) năm 2001, anh Đinh Công Thu (dân tộc Mường) cùng vợ con mong muốn lập nghiệp, tìm cuộc sống mới và mong muốn rời xa con đường nghiện ngậm ma túy mà anh đã vướng phải. Giờ đây cuộc sống gia đình anh đã ổn định. Anh Thu đã đoạn tuyệt được với ma túy.
Ngôi nhà mới khang trang của gia đình anh Thu
Sau khi anh Thu lấy vợ, bố mẹ làm nhà cho ra ở riêng và giao đất làm ruộng, đất trồng luồng. Cuộc sống tự lập, sớm ổn định của gia đình anh những tưởng sẽ hạnh phúc nhưng niềm vui ấy chưa lâu thì đến năm 1995, anh đã bị bạn bè lôi kéo lâm vào con đường nghiện ngập ma túy. Kinh tế gia đình phụ thuộc vào mấy sào ruộng với hơn 9000 gốc luồng nhưng cứ thiếu trước hụt sau. Làm ra đồng nào anh giành hết cho việc hút chích, mặc cho vợ con phải đói rách, thiếu thốn. Mỗi ngày tốn hàng trăm nghìn cho việc mua thuốc. Vì vậy đồ đạc trong nhà, đất đai sản xuất cũng dần đi theo khói thuốc. Ông Đinh Công Ỉnh (bố của anh Thu) nhớ lại: “Ở quê lúc đó rất nhiều người nghiện ma túy, nhất là lứa tuổi thanh niên, trung niên. Khi thấy con bị nghiện, gia đình đã dùng nhiều cách từ khuyên bảo, động viên cai nghiện, trách mắng đến không cung cấp lương thực, tiền bạc nhưng Thu vẫn không từ bỏ được”.
Kinh tế gia đình túng bấn nên năm 2001 anh Thu đã quyết định đưa gia đình cùng với bố mẹ và các em vào định cư tại thôn Dhung Knung, xã Cư Pui, mong muốn cai được ma túy và làm lại cuộc đời. Thời gian mới vào, mặc dù kinh tế rất khó khăn nhưng anh vẫn chưa thể bỏ được. Anh vẫn tìm mọi cách để có thuốc kể cả trốn vợ về quê mua thuốc vào để dùng. Sau 10 năm nghiện ma túy, năm 2005, bằng nỗ lực và lòng quyết tâm, anh Thu đã rời bỏ được “nàng tiên nâu”, điều mà trước đây anh nghĩ mình không thể vượt qua. Anh đã chịu đựng những cơn đau mỗi lần lên cơn nghiện, bụng chướng, buồn nôn, hoa mắt, đau nhức các khớp xương, người vật vả khó chịu… Song anh đã quyết tâm khi nghĩ về bản thân và gia đình. Anh Thu chia sẻ: “Vì nghiện mà bố mẹ, vợ con, anh em đều xa lánh. Cuộc sống đã đói khổ lại càng thêm khó khăn. Khi lên cơn trong người không còn nghĩ đến gì nữa. Đau cả thể xác lẫn tinh thần. Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Khi nghĩ về gia đình, bố mẹ và tương lai của các con nên mình quyết tâm cai nghiện”.
Anh đã chịu đựng sự “đói thuốc” bằng những cơn vật vả về thể xác, tinh thần uể oải để cùng với vợ con tập trung lao động, sản xuất. Khi công việc ở nhà tạm ổn, anh lại đi làm thuê. Anh làm việc cần mẫn không còn thời gian rãnh rỗi để không nghĩ về ma túy, không giao lưu với người nghiện. Anh Thu cho biết thêm: “Nếu mình tiếp xúc với người nghiện thì rất dễ bị tái nghiện. Để dứt bỏ được, mình cố gắng tìm kiếm việc làm và hạn chế gặp gỡ, tiếp xúc với những người này”.
Ngoài ra, việc anh Thu “cai” được ma túy cũng phải kể đến sự quan tâm, động viên, hỗ trợ của người thân, đặc biệt là sự chăm sóc tận tình của người mẹ là bà Vi Thị Hát. Bà có nghề bốc thuốc nam nên khi anh cai nghiện, hàng ngày bà lên rừng hái lá, đào rễ cây về để xông và nấu nước thuốc cho anh uống. Bà Hát kể lại: “Thấy con vật vả khi bị lên cơn nghiện mà chảy nước mắt. Thương con nên hàng ngày lên rừng hái lá về xông cho ra mồ hôi và nấu nước thuốc cho con uống, chăm sóc kỹ càng để con mau dứt cơn nghiện. Hiện nay vẫn đang bốc thuốc cho con uống để tăng cường sức khỏe”.
Cuộc sống của anh Thu sau khi rời bỏ được ma túy đã đổi thay rất nhiều. Gia đình anh đã thoát hộ nghèo được mấy năm nay. Với 2 ha cà phê, 2 sào lúa, hơn 100 cây điều và gần 100 trụ tiêu cho thu nhập gần 100 triệu đồng mỗi năm sau khi trừ hết chi phí. Vừa qua anh đã bán 5 con bò, mượn thêm ngân hàng 200 triệu đồng để thêm vào làm căn nhà xây kiên cố trị giá gần 700 triệu đồng.
Tùng Lâm